Bài gửi : 552 Điểm : 853 Được cám ơn : 22 Tham gia : 12/02/2010 Đến từ : Đại học quốc gia TP HCM.(Nghĩ về bạn và tôi muốn nói rằng ...những ý nghĩ của bạn làm sáng lên những ngày tháng cô đơn, bằng cách nào đó mà bạn luôn ở đó, với nụ cười và sự vui vẻ, với tình cảm dành để chia sẻ....Bạn làm tôi mỉm cừơi những khi tôi buồn bã nhất...Bạn là ngừơi bạn thân nhất mà tôi đã có ....Cảm ơn vì đã là bạn của tôi).....Đức Thắng....09x1c Giới tính : Tuổi : 34 Nghề nghiệp : sinh viên Humor : Mua được ngôi nhà nhưng không mua được tổ ấm, Mua được đồng hồ nhưng không mua được thời gian, Mua được thuốc men nhưng ko mua được sức khỏe, Mua được sách nhưng ko mua được trí thức, Mua được chức tước nhưng ko mua được sự kính trọng … Bạn thấy đấy, tiền bạc ko là gì cả nhưng nó đem lại khó khăn và đau khổ... Vì vậy, tôi khuyên bạn hãy g Cuộc sống này không êm đềm như tôi đã mơ
Những sự thay đổi lớn trong đời làm cho con người tôi trưởng thành hơn
Vấp ngã nhiều lần dạy cho tôi những bài học
Tôi luôn mỉm cười sau mỗi lần vấp ngã
Đam mê thúc giục tôi phải cố gắng
Thành công chỉ còn đếm bằng thời gian….Tôi luôn nghĩ như vậy. Thú nuôi :
Tiêu đề: VẾT THƯƠNG 11/06/10, 08:29 am
Một cậu bé có tính xấu là rất hay nổi nóng. Một hôm cha cậu bé đưa cho cậu một túi đinh và nói với cậu bé rằng mỗi khi cậu nổi nóng thì hãy chạy ra đằng sau nhà đóng một cái đinh lên hàng rào gỗ. Ngày đầu tiên, cậu bé đã đóng 37 cái đinh lên hàng rào. Nhưng sau vài tuần cậu bé đã tập kiềm chế cơn giận của mình và số lượng đinh cậu đóng lên hàng rào mỗi ngày một ít đi. Cậu nhận thấy rằng kiềm chế cơn giận của mình thì dễ hơn là phải đóng cây đinh lên hàng rào. Một ngày kia, cậu đã không nổi giận một lần nào suốt cả ngày. Cậu nói với cha và ông bảo cậu hãy nhổ một cái đinh ra khỏi hàng rào mỗi một ngày mà cậu không hề nổi giận với ai dù chỉ một lần.
Ngày lại ngày trôi qua, rồi cũng đến một bữa cậu bé tìm cha mình báo rằng đã không còn một cái đinh nào trên hàng rào nữa. Cha cậu đã cùng cậu đến bên hàng rào. Ở đó ông nói với cậu rằng "Con đã làm rất tốt, nhưng hãy nhìn những lỗ đinh trên hàng rào. Hàng rào đã không thể giống như xưa nữa rồi. Nếu con nói điều gì trong cơn giận dữ, những lời nói đó cũng giống như những lỗ đinh này, để lại những vết sẹo trong lòng người khác. Dù sau đó con có nói xin lỗi bao nhiêu lần đi nữa, vết thương đó vẫn còn ở lại. Vết thương tinh thần cũng đau đớn như những vết thương thể xác vậy. Những người xung quanh ta, bạn bè ta là những viên đá quý. Họ giúp con cười và giúp con trong mọi chuyện. Họ nghe con nói khi con gặp khó khăn, cổ vũ con và luôn sẵn sàng mở rộng tấm lòng mình cho con. Hãy nhớ lấy lời cha..."